Hà Lập Nhân
Con đường tháng Năm
Tháng Năm hoa chiu chít ong vàng
Lanh canh mắt ngấn dài cuội biếc
Bỏng chân trần
Vai nhỏ
Trĩu cuộc đời
Xứ lạ
Bươn dài
Biển xõa tóc cồn cơn sóng quẫy
Đoạn đường xưa
Ngan ngát mặt người
Tháng Năm
Nắng rượi ánh biếc mùa lá dấu
Mấy cụm mây thẹn ửng môi cười
Cánh rung nhẹ
Hoa vàng tở nhụy
Lã chã rơi
Bụi nước tung mờ
Sóng réo
Màu tháng Năm ngai ngái môi thơm
Biển lanh lánh đêm sâu huyền hoặc
Ngàn mắt sao
Rụng ngát góc trời
Tháng Năm sóng trắng màu biển quạnh
Mấy tay đơn hờ níu ven trời
Còi rũ rượi hú rền bến nắng
Ngày trống không
Tiễn bạn bên đồi
Người ở lại
Chân mây sóng hát
Gọi tên người
Nức nở
Tràng cười rơi
Tóc xõa
Tháng Năm
Những mắt nhớ con đường bụi đỏ
Rung rinh lá chúm môi cười
Tháng Năm chải tóc xanh ghềnh đá
Vạt nắng buông mướt dải trăng ngời
Ngày dõi mắt
Ngóng người trên sóng
Hẹn một chiều mưa
Rượu đắng dâng mời
Rượu đắng dâng mời
Tay nhỏ xiết tê lòng đá cóng
Sương khuya buông rợp bước chân người
Chút hơi ấm rớt ngày ủ kín
Leng keng mắt ngọt
Tháng Năm cười
Trải nắng ngát con đường lá dấu
Biếc xanh mấy nẻo cuộc đời
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét