Hà Lập Nhân
Rượu đắng tháng Năm
Tháng Năm đỏ
Hoa giăng đầu ngõ nắng
Ngàn vò men
Dậy
Sớm ngây ngây
Dậy
Sớm ngây ngây
Tay nhỏ mở giương bùa ngũ sắc
Chân trần bươn
Mỏi
Mấy đèo mây
Lá đã xanh
Lối xưa
Người đứng đợi
Hẹn tháng Năm về rượu đắng dâng mời
Người đã ủ đầy chung lá dấu
Tay trần móng đã ửng màu son
Môi đã thì thầm tên chót gọi
Một ngày biển trắng
Tháng Năm
Ngày ấy một ngày không ngày tháng
Mây suông về rợp phía cuối trời
Xứ lạ mặt người
Lãng đãng
Cố nhân còn mải bên đời
Người đến mấy làn xiêm áo mỏng
Tay thơm
Rượu đắng
Dâng mời
Nắng ủ ngàn vò trong mây lạnh
Mắt biếc buông rơi mấy giọt cười
Uống cạn chung này
Thôi về nhé
Trăng ngoài vách trống đã thiu thiu
Gió đã hiu hiu mây đã lẻ
Vạc kêu thảng thốt phía cuối đèo
Tóc đã vương thêm vài vệt khói
Lá dấu đường xưa đã úa màu
Ngón nhỏ
Tay nâng chén rượu mời
Mấy giọt sánh
Rung
Rung
Vầng trăng lạnh
Mắt tràn chung rượu
Mấy giọt
Rơi
Rơi
Uống cạn chung này
Thôi về nhé
Mây đã tênh tênh phía cuối ngày
Người đã thênh thênh con đường đỏ
Trăng đã chênh chênh nhạt góc trời
Vò đã nghênh nghênh cười dưới cỏ
Mi dài
Đã níu
Mấy lần lơi
Đã níu
Mấy lần lơi
Mắt biếc
Đã quầng
Môi đã lợt
Đã quầng
Môi đã lợt
Tháng Năm
Đã mấy nẻo cuộc đời.
Đã mấy nẻo cuộc đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét