Song
sóng những chân mây buồn
Hà Lập Nhân
bay lên đỉnh
hadrong mùa vắng hoa vàng
bầy chim đen
mỏ trắng mào đỏ tươi cánh sã mỏi đập nhẹ tung vài làn bụi đỏ
những tay gió
ù ù bứt xanh ngày tháng tha hương
mắt nồng
chưprong chớp rơi mấy vầng mi rợp
cơn khát cháy
phưng phưng dọc những lối gầy
cỏ thơm phủ
kín những vệt chân buồn
mấy nẻo hoang
gục ngã vạt vạt dã quỳ tháng mười vàng rực
pleiku những
giọt giày rơi lóc cóc nẻo đường gầy
vài cánh tay
chiều nhẹ buông hơi lạnh những hồn người mải miết bay
tiếng gọi khẽ
phía tây mặt trời đỏ ối
vài đỉnh núi
mờ song sóng những chân mây buồn
mấy đàn quạ
gầy qua qua gọi người kéo mấy vạt chăn đơn lạnh
phủ kín giấc
ngủ buồn trắng xóa cơn mơ
nhớ thương
người
đêm đêm bên
bìa rừng lạnh
hời gọi tên
người trong những nhà mồ lập lòe ánh lửa
mẹ jarai lưng
còng rủ tóc váy vàng bụi đời buồn
bón từng mụn
cơm thơm tháng mười
miệng người
câm lặng cười khan khan tiếng gió
mẹ jarai rũ
thêm mấy lọn tóc hoa cùng cười loang loáng ánh lửa gầy
hadrong mùa
khô tung bụi đỏ hát khúc thương ca
ngăn ngắt
những mụn cơm thơm
ớt xanh mướt
giã nhẹ trong chiếc cối gỗ gầy
cà đắng muối
khô giòn lách cách rơi trắng giấc ngủ gầy
mấy hạt muội
cà vàng rớt lanh canh gọi mùa mưa buồn ràn rạt
khúc thương
ca ngan ngát
đỉnh hadrong
mấy tay gió gầy bứt xanh mấy tháng ngày buồn
nhớ thương
người
hadrong rướn
mày vươn cổ họng gầy
tay gầy giang
rộng ghì ôm đỉnh núi gầy song sóng những chân mây buồn
trời giáng
sét nước tuôn ngàn ngạt muôn nhịp hời buồn
thương
hadrong mây cháy rụi tro tàn lả tả
bay buồn
trắng xóa giấc mộng gầy jarai
lồng ngực gầy
hát khúc thương ca nhoi nhói
chớp mắt buồn
nhịp chiêng rúi rụi gục dưới những lóng chân gầy hadrong
nơi kia bầy
chim đen đậu kín cành hoa lạ đỏ
khe khẽ đập
những nhịp cánh gầy
hát khúc
thương ca câm lặng trong cơn lốc thinh không cuộn xoáy
những đàn
người jarai tóc tai rũ rượi
thình thịch
những chân gầy đêm đêm giã muối ớt xanh mươn mướt
trên đỉnh
hadrong
ngàn cánh tay
gầy bắt nhịp khúc thương ca câm lặng
nhớ thương
người
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét