Powered By Blogger

Thứ Hai, 13 tháng 1, 2014

Đất Helen [Hy Lạp]



ĐẤT HELEN [HY LẠP]
[Bản thứ Ba]

Friedrich Holderlin [1770-1843]

Ơ hơ,
Lảy tiếng phận đời, bên những nẻo đường phiêu dạt
Vời vợi giọng thần linh,
Vọng đỉnh trời [1]
Keng kéc [2] bài ca bầy hắc điểu
Xòa xõa những đồng mây tiếu ngạo, Cười
Hiển hiện Thần linh, Sấm sét bời bời

Kìa rền rền những tràng hời
Nài lũ anh hùng, nài loài bất tử;
Ký ức xưa đã chết. Đấy
Thùng thùng khua trống da trâu
Mẹ Đất từ đống hoang tàn, từ cám dỗ thần linh
Khơi khơi rỡ rỡ
Vời những chuyển động thiên hà, những tri thức thâm sâu
Nhã đạm cuộn buộc ngan ngát những chân trời
Trong những lời ca.

Kìa lửa, nước cùng vài kẻ khác
Gói trọn cuộc đời miên miên triền cỏ
Trong đất đây trầm kìa vút đấy thinh không
Lanh lánh ánh ngày
Lòa lõa. Dấu tình yêu của Mẹ Đất lơ lơ. Chầm chậm Khởi đầu.
Mỗi sáng mai kỳ vĩ  Chúa yêu người
Trong dáng vẻ xiêm y.
Kìa diện mạo ngời ngời hiền giả

Lồng lộng gió thinh không, dòng thời gian cuồn cuộn
Trời kia vẻ đẹp ngập tràn
Sáng hồn ta. Kìa, hết thảy những tàng xanh
Dưới gầm trời cùng xòe lá đơm hoa 
Như nhiên.


Người dịch: Hà Lập Nhân

[1] Ghi chú: Đây từ Đức cổ “Schule Blau” xuất xứ Hy cổ Σχολή Μπλε khôn dịch thành thơ, bèn gộp trong cụm câu “Vời vợi tiếng thần linh, Vọng đỉnh trời” để hời nghĩa của Hiệu học lam thời Hy Lạp cổ gồm các khoa Kịch nghệ, Thi ca, Nghệ thuật, Ngôn ngữ...trừ các khoa thuộc lĩnh vực Tự nhiên. 

[2] Keng kéc: Một Kẻ bạn Thạch Thất thân với vợ chồng Dasein-Kẻ đó, năm 1990, lần đầu ra HN, thấy nam nữ ôm vai bá cổ rong ruổi khác hẳn ở quê, anh buồn bực thốt lên bằng chất giọng đặc sản nguồn Hời: Ở ngoài này, đàn ông đàn bà tay thọc vào nách nhau đi trên phố giữa ban ngày ban mặt, cười cứ KENG KÉC ra! Dasein dùng lại từ của Kẻ bạn Thạch Thất đó, chỉ có điều thú vị là vài năm sau anh ra HN và trở nên giàu có nhờ nghề phong thủy, và nay cũng trong bầy cười KENG KÉC ấy!

GRIECHENLAND

Dritte Fassung

Friedrich Holderlin [1770-1843]

O ihr Stimmen des Geschiks, ihr Wege des Wanderers
Denn an der Schule Blau,
Fernher, am Tosen des Himmels
Tönt wie der Amsel Gesang
Der Wolken heitere Stimmung gut
Gestimmt vom Daseyn Gottes, dem Gewitter.
Und Rufe, wie hinausschauen, zur
Unsterblichkeit und Helden;
Viel sind Erinnerungen. Wo darauf
Tönend, wie des Kalbs Haut
Die Erde, von Verwüstungen her, Versuchungen der Heiligen
Denn anfangs bildet das Werk sich
Großen Gesezen nachgehet, die Wissenschaft
Und Zärtlichkeit und den Himmel breit lauter Hülle nachher
Erscheinend singen Gesangeswolken,
Denn fest ist der Erde
Nabel. Gefangen nemlich in Ufern von Gras sind
Die Flammen und die allgemeinen
Elemente. Lauter Besinnung aber oben lebt der Aether. Aber
silbern An reinen Tagen
Ist das Licht. Als Zeichen der Liebe Veilchenblau die Erde. Zu Geringem auch kann kommen Großer Anfang.

Alltag aber wunderbar zu lieb den Menschen
Gott an hat ein Gewand.
Und Erkentnissen verberget sich sein Angesicht
Und deket die Lüfte mit Kunst.
Und Luft und Zeit dekt
Den Schröklichen, daß zu sehr nicht eins
Ihn liebet mit Gebeten oder
Die Seele. Denn lange schon steht offen
Wie Blätter, zu lernen, oder Linien und Winkel
Die Natur.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét