Powered By Blogger

Thứ Năm, 30 tháng 1, 2014

Bầu trời hát



Bầu trời hát

Denise Duhamel [1961]

Bầu trời hát bằng vô khối cách
Mặt trời, trăng. Trăng, quả đất. Sao, ao ước, bằng cả chúng mình.
Đêm mình đánh thức mấy bài hát kia
lòng vòng toàn nốt nhạc, toàn chuông ngân
rộn đất, rộn Thổ tinh, Ái tinh Venus.
Hỏa tinh cũng nghe thấy hát, vừa lạnh
vừa lanh lánh sáng. Bỏ lại nhà, phố, đường xá xe cộ,
có lúc bỏ cả mấy sách giáo khoa, mấy tấm bản đồ, dặt mắt ếch giương
ngỡ như tức tốc. ĐTTNLCT:
Đứa Tử Tế Nào Làm Chả Tốt. Bọn mình biết cách
âm thanh nào róng lên trong khuông sách nhạc nào.
Tai bọn mình, những quãng trầm, vách đá lởm chởm rung
trong những đại dương nho nhỏ, vừa làm cho chúng tớ cân bằng
vừa kết vèo nhịp phách. Nghe khác gì thìa rĩa
táp loong coong miệng cốc nước, rượu,
mấy vì tinh tú hát trên trời. Chẳng khác nào bọn mình xoay mặt
ì oạp sóng vỗ vào nỗi đau, hệt như
chẳng mảnh tình nào với nhau, chúng mình choáng trong mấy nhịp
xoáy âm thanh lôi tuột, vút lên,
cắt ngọt, phía hoan ca.

Người dịch: Hà Lập Nhân

The Sky sings

Denise Duhamel [1961]

The sky sings in plurals.
Sun, moon. Moon, earth. Star, wish, and us.
At night we wake to these songs
which circle like whole notes, whole rings
around the earth, around Saturn, and Venus.
Mars, we hear this singing, half cold
and half light. Beyond buildings, beyond traffic,
sometimes beyond text books or maps, all eyes raise
seemingly at once. EGBDF:
Every Good Boy Does Fine. This was the way we learned
what sounds rested on what lines of our music books.
Our ears, bass clefs, trembling cliffs
with small oceans inside, keep our balance
and ping with this cadence. Like spoons
tapping on glasses of water, on glasses of wine,
the stars sing in the sky. So even when we pull away
like receding waves to look at our sorrow, to look
without love at each other, we are struck by the curve
of these sounds which pull us, rising, always
reaping, always towards joy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét