HỄ
NGÀY NHÀN RỖI...
Friedrich
Holderlin [1770-1843]
Hễ ngày nhàn rỗi ra thăm đồng
Hễ ngày nhàn rỗi ra thăm đồng
Kẻ ấy quê mùa
quen khuya sớm, Kìa
Nuối đêm
nồng, chợt muôn chùm sáng rơi dìu dịu
Ơ ngày nắng, rì
rầm sấm động xa xa
Con sông ì
oạp mơn man dải bờ
Ơ mấy triền
soi vời vời cỏ mượt
Ơ mưa dàn dạt
rơi tự Thiên đàng
Một dải vườn
nho lanh lánh tía
Mấy lùm rừng
nhỏ đứng liu diu
Mây lành che
chở muôn tầng lá
Dưới những
tàng cây rợp, bóng thầy
Rờ rỡ nơi nơi
chan chan nắng
Thiên nhiên
tráng lệ quyền năng Người
Đôi lúc như
dường Mẹ ngủ say
Nơi đỉnh
trời, nơi những tàng cây, nơi những đoàn người.
Kìa dáng vẻ
thi nhân rười rượi,
Vắng Mẹ đơn
côi, vẫn ngời ánh thần linh,
Bà vẫn đâu
đây trong chốn thanh bình.
Đau đáu ta
chờ, Kìa ngày đã rạng,
Ơ hời rờ rỡ
Mẹ Linh thiêng, lời đã thấu
Ơ hời Người,
trường cửu hơn mọi đời người
Ơ hời Người,
vời vợi hơn mọi Thần linh Đông Đoài
Mẹ Thiên
nhiên bừng tỉnh rền vang gầm Trời
Reo réo thinh
không sùng sục vực đầy
Vần xoay đã
định từ Hỗn độn bời bời
Ơ đê mê này,
muôn vàn tạo vật
Luôn đổi
thay.
Kìa lửa thắp
bừng ánh mắt kẻ kia
Bóng hình sừng
sững,
Chứng thêm
cho công nghiệp cuộc đời
Lửa thắp sáng
bừng hồn thi sỹ.
Muôn một đã
qua, đã đến, khôn tường
Giờ gửi lại đây
trọn vẹn bóng hình,
Ơi kẻ hân
hoan cày những cánh đồng nuôi ta
Lớp lớp còn
đây ngả bóng thời gian
Mãi sống
tưng bừng sức mạnh thánh linh.
...
Người dịch:
Hà Lập Nhân
WIE WENN AM FEIERTAGE...
Friedrich
Holderlin [1770-1843]
Wie wenn am
Feiertage, das Feld zu sehn
Ein Landmann
geht, des Morgens, wenn
Aus hießer
Nacht die kühlenden Blize fielen
Die ganze
Zeit und fern noch tönet der Donner,
In sein
Gestade wieder tritt der Strom,
Und frisch
der Boden grünt
Und von des
Himmels erfreuendem Reegen
Der Weinstok
trauft und glänzend
In stiller
Sonne stehn die Bäume des Haines:
So stehn sie unter
günstiger Witterung
Sie die kein
Meister allein, die wunderbar
Allgegenwärtig
erzieht in leichtem Umfangen
Die mächtige,
die göttlichschöne Natur.
Drum wenn zu
schlafen sie scheint zu Zeiten des Jahrs
Am Himmel
oder unter den Pflanzen oder den Volkern
So trauert
der Dichter Angesicht auch,
Sie scheinen
allein zu seyn, doch ahnen sie immer.
Denn ahnend
ruhet sie selbst auch.
Jezt aber
tagts! Ich harrt und sah es kommen,
Und was ich
sah, das Heilige sei mein Wort.
Denn sie, sie
selbst, die älter denn die Zeiten
Und über die
Götter des Abends und Orients ist,
Die Natur ist
jezt mit Waffenklang erwacht,
Und hoch vom
Aether bis zum Abgrund nieder
Nach vestem
Geseze, wie einst, aus heiligem Chaos gezeugt,
Fühlt neu die
Begeisterung sich,
Die
Allerschaffende wieder.
Und wie im Aug' ein Feuer dem Manne glänzt,
Wenn hohes er entwarf; so ist
Von neuem an den Zeichen, den Thaten der Welt jezt
Ein Feuer angezündet in Seelen der Dichter.
Und was zuvor geschah, doch kaum gefühlt,
Ist offenbar erst jezt,
Und die uns lächelnd den Aker gebauet,
In Knechtsgestalt, sie sind erkannt,
Die Allebendigen, die Kräfte der Götter.
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét