Powered By Blogger

Thứ Hai, 20 tháng 1, 2014

Đường về cõi chết



ĐƯỜNG VỀ CÕI CHẾT

Alfred Lord Tennyson (1809-1892)

Sông xanh ngăn ngắt cuồn cuộn trôi
Trong đáy mắt;

Gió nồm ấm áp lồng lộng thổi
Rộn trời.

Mây trắng từng đàn lũ lượt bay;
Sáng tháng Năm muôn con tim vui hòa nhịp;

Hân hoan tràn đầy;
Nhưng vạn vật rồi đều phải chết.
Sông sẽ ngừng trôi;
Gió kia ngừng thổi;
Mây sẽ ngừng bay;
Tim kia ngừng đập;
Kìa vạn vật rồi phải chết.
Vạn vật rồi phải chết.
Mùa xuân mãi mãi không về.
Ơ hời, Phù hoa!
Thần chết đợi ta bên cửa
Kìa, hỡi người, tất cả bỏ đi
Rượu nồng, hoan lạc mà chi.
Kìa, Ời ời giục giã ta đi.
Sắp bày chậm, gớm chậm.
Trong tối ta phải nằm
Hoan ca vẫn vang lừng.
Bỗng dứt tiếng chim
Bên đồi kia, Ơ! gió cũng ngừng.
Ơ hời, Trời hỡi!
Ớ! Thần chết hời kìa
Miệng ta đang nói
Sao hàm cứng lại
Ơ, mặt lợt kìa
Tứ chi bất động
Máu bỗng thành băng
Mắt đã đứng tròng.
Chuông đổ chín hồi:
Ơ, vui hồn hời, biệt ly.
Ai mà chả biết
Xưa xa xưa rồi
Trái đất già này
Một lần sinh ra,
Thì rồi cũng chết.
Thế thì kìa gió, cứ lồng lộng đi,
Thế thì kìa sóng, cứ vỗ liên hồi;
Cho dù sáng mai
Cũng chẳng bao giờ
Người còn được thấy
Vĩnh hằng rờ rỡ.
Tất cả có sinh.
Cũng chỉ một lần,
Vạn vật rồi phải chết.

Người dịch: Hà Lập Nhân


ALL THINGS WILL DIE

Alfred Lord Tennyson (1809-1892)

Clearly the blue river chimes in its flowing
Under my eye;
Warmly and broadly the south winds are blowing

Over the sky.
One after another the white clouds are fleeting;
Every heart this May morning in joyance is beating

Full merrily;
Yet all things must die.
The stream will cease to flow;
The wind will cease to blow;
The clouds will cease to fleet;
The heart will cease to beat;
For all things must die.
All things must die.
Spring will come never more.
O, vanity!
Death waits at the door.
See! our friends are all forsaking
The wine and the merrymaking.
We are call’d–we must go.
Laid low, very low,
In the dark we must lie.
The merry glees are still;
The voice of the bird
Shall no more be heard,
Nor the wind on the hill.
O, misery!
Hark! death is calling
While I speak to ye,
The jaw is falling,
The red cheek paling,
The strong limbs failing;
Ice with the warm blood mixing;
The eyeballs fixing.
Nine times goes the passing bell:
Ye merry souls, farewell.
The old earth
Had a birth,
As all men know,
Long ago.
And the old earth must die.
So let the warm winds range,
And the blue wave beat the shore;
For even and morn
Ye will never see
Thro’ eternity.
All things were born.
Ye will come never more,
For all things must die.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét