CÀ PHÊ
Wendy Battin
Bên ly cà phê
tơ tưởng hắn.
Kẻ rỏng tai
nghe mưa, khứng tạnh
cơn ngủ vùi,
nỏ biết mưa
đánh thức.
Hắn ngắc ngư
trong bếp,
loay hoay, que diêm
xòe lửa khét đầu
ngón tay.
Chút nước
trong chiếc siêu óng muội
réo tiếng
chim trong lồng-
kẻ đui thản
nhiên lấp liếm
nỗi bời bời.
Chút bột màu nâu đất
lắng đáy. Một
cốc bùn, hắn hời tách ấy.
Hắn bất chấp
lối hời
và đâu cần
biết trơ đáy cốc
cà phê chưa,
khi nao thật
khi nao lừa.
Bật đài chưa,
mứa
thời sự chưa,
để còn nghe cách dò
tiêu hóa kém?
Hôm nay ta
đâu ở căn
phòng đó, biết nói gì.
Cà phê, Cà
phê đen. Đầu óc ta sao rồi?
Ly đầu còn
tạm ổn, ly thứ hai
Vẫn còn là
vũng nước lặng trong hang.
Ly thứ ba
khuây khuấy tay ta
Lìm lịm con vật nhỏ ngủ vùi tháng giá.
Sáng nay có khác gì mọi sáng,
Vẫn cách đánh thức này
khéo nhắc vị ấm nồng ngằn ngặt.
Người dịch: Hà Lập Nhân
Lìm lịm con vật nhỏ ngủ vùi tháng giá.
Sáng nay có khác gì mọi sáng,
Vẫn cách đánh thức này
khéo nhắc vị ấm nồng ngằn ngặt.
Người dịch: Hà Lập Nhân
COFFEE
Wendy Battin
Over coffee I
think of him.
He has overheard this rain, or he rains
himself out of sleep, not knowing
what wakes him. He sways
in the kitchen and blinks, one match
flaming past his fingers.
The water in its black kettle
a bird in its covered cage--
a blind where agitation can dissemble
calmly. And the earth-black powder
just ground. A cup of mud, he calls it.
He is careless with his naming
and does not know, even after
coffee, when he tells some truth
and when he lies.
Does he switch on the radio? Does he
turn off the news and listen
instead to the plumbing's
bad digestion? Today I am
not in that room, and cannot say.
Coffee, black coffee. How are my nerves?
The first cup is steady, the second
still as a pond in a cave.
The third begins to stir in my hand,
small mammal at the end of hibernation.
This is a morning like any other,
and here is a way of waking
forewarned into its bitter warmth.
He has overheard this rain, or he rains
himself out of sleep, not knowing
what wakes him. He sways
in the kitchen and blinks, one match
flaming past his fingers.
The water in its black kettle
a bird in its covered cage--
a blind where agitation can dissemble
calmly. And the earth-black powder
just ground. A cup of mud, he calls it.
He is careless with his naming
and does not know, even after
coffee, when he tells some truth
and when he lies.
Does he switch on the radio? Does he
turn off the news and listen
instead to the plumbing's
bad digestion? Today I am
not in that room, and cannot say.
Coffee, black coffee. How are my nerves?
The first cup is steady, the second
still as a pond in a cave.
The third begins to stir in my hand,
small mammal at the end of hibernation.
This is a morning like any other,
and here is a way of waking
forewarned into its bitter warmth.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét