Hoa
dại ven đường Ithaca
David Starkey
Hầy, mình dừng lại bứt vài chùm dâu dại
dù chẳng hề mảy may tơ tưởng
nơi đây. Hay cứ lết
xuyên đêm, ngạo nghễ
một mình. Hơ, mọi loài hoa
bừng nở dọc con đường vắng ngắt:
lóa trắng khúc ngải, vàng rực cối xay,
lập lòe cỏ đuôi trâu, chí chóe ngưu bàng,
kiềm kiềm, huệ dại ngây ngây,
xanh ngằn ngặt nụ diếp xoăn
mỏng dính viền diềm lá răng cưa.
Hơ chúng dựng thành một bầu trời xanh
có lẽ, chẳng sai, đâu
varium et mutabile semper [đàn bà đỏng đảnh, khó lường - Latin],
mãi mãi không ngừng. Tơ tưởng,
kệ ký ức gặm vẹt đôi bờ lởm chởm
như sông ăn mòn những con đê
mải miết đoái dòng nước chảy
xoáy lòng: một cuống hoa chuông
hệt chiếc tháp tầng tầng đố tìm được
từ-nào-gọi nó, thế!
hoa chùm chuông! Một chùm chuông rung
âm thanh câm biến phấn hoa thành quá khứ
bọn mình phải nhập thân, một vệt nhụy rực
sáng, hệt dải huyền sâm lấm tấm
mảy vàng, mình cùng chơi chung
lúc sắp có bọn mình.
Người dịch: Hà Lập Nhân
David Starkey
Hầy, mình dừng lại bứt vài chùm dâu dại
dù chẳng hề mảy may tơ tưởng
nơi đây. Hay cứ lết
xuyên đêm, ngạo nghễ
một mình. Hơ, mọi loài hoa
bừng nở dọc con đường vắng ngắt:
lóa trắng khúc ngải, vàng rực cối xay,
lập lòe cỏ đuôi trâu, chí chóe ngưu bàng,
kiềm kiềm, huệ dại ngây ngây,
xanh ngằn ngặt nụ diếp xoăn
mỏng dính viền diềm lá răng cưa.
Hơ chúng dựng thành một bầu trời xanh
có lẽ, chẳng sai, đâu
varium et mutabile semper [đàn bà đỏng đảnh, khó lường - Latin],
mãi mãi không ngừng. Tơ tưởng,
kệ ký ức gặm vẹt đôi bờ lởm chởm
như sông ăn mòn những con đê
mải miết đoái dòng nước chảy
xoáy lòng: một cuống hoa chuông
hệt chiếc tháp tầng tầng đố tìm được
từ-nào-gọi nó, thế!
hoa chùm chuông! Một chùm chuông rung
âm thanh câm biến phấn hoa thành quá khứ
bọn mình phải nhập thân, một vệt nhụy rực
sáng, hệt dải huyền sâm lấm tấm
mảy vàng, mình cùng chơi chung
lúc sắp có bọn mình.
Người dịch: Hà Lập Nhân
A Roadside near Ithaca
David Starkey
Here we picked wild strawberries,
though in my memory we're neither here
nor missing. Or I'd scuff out
by myself at dusk, proud
to be lonely. Now everything's
in bloom along the road at once:
tansy mustard, sow thistle,
fescue, burdock, soapwort,
the mailbox-high day lilies,
splurges of chicory with thin,
ragged, sky-blue flowers.
Or they're one blue the sky
can be, and always, not
varium et mutabile semper,
restless forever. In memory,
though memory eats its banks
like any river, you can carry
by constant revision
some loved thing: a stalk of mullein
shaped like a what's-the-word-for
a tower of terraced bells, that's it,
a carillon! A carillon ringing
its mute changes of pollen into a past
we must be about to enter,
the road's so stained by the yellow
light (same yellow as the tiny
mullein flowers) we shared
when we were imminent.