Powered By Blogger

Thứ Năm, 30 tháng 1, 2014

Hoa dại ven đường Ithaca



Hoa dại ven đường Ithaca

David Starkey

Hầy, mình dừng lại bứt vài chùm dâu dại
dù chẳng hề mảy may tơ tưởng
nơi đây. Hay cứ lết
xuyên đêm, ngạo nghễ
một mình. Hơ, mọi loài hoa
bừng nở dọc con đường vắng ngắt:
lóa trắng khúc ngải, vàng rực cối xay,
lập lòe cỏ đuôi trâu, chí chóe ngưu bàng,
kiềm kiềm, huệ dại ngây ngây,
xanh ngằn ngặt nụ diếp xoăn
mỏng dính viền diềm lá răng cưa.
Hơ chúng dựng thành một bầu trời xanh
có lẽ, chẳng sai, đâu
varium et mutabile semper [đàn bà đỏng đảnh, khó lường - Latin],
mãi mãi không ngừng. Tơ tưởng,
kệ ký ức gặm vẹt đôi bờ lởm chởm
như sông ăn mòn những con đê
mải miết đoái dòng nước chảy
xoáy lòng: một cuống hoa chuông
hệt chiếc tháp tầng tầng đố tìm được
từ-nào-gọi nó, thế!
hoa chùm chuông! Một chùm chuông rung
âm thanh câm biến phấn hoa thành quá khứ
bọn mình phải nhập thân, một vệt nhụy rực
sáng, hệt dải huyền sâm lấm tấm
mảy vàng, mình cùng chơi chung
lúc sắp có bọn mình.

Người dịch: Hà Lập Nhân


A Roadside near Ithaca

David Starkey

Here we picked wild strawberries,
though in my memory we're neither here
nor missing. Or I'd scuff out
by myself at dusk, proud
to be lonely. Now everything's
in bloom along the road at once:
tansy mustard, sow thistle,
fescue, burdock, soapwort,
the mailbox-high day lilies,
splurges of chicory with thin,
ragged, sky-blue flowers.
Or they're one blue the sky
can be, and always, not
varium et mutabile semper,
restless forever. In memory,
though memory eats its banks
like any river, you can carry
by constant revision
some loved thing: a stalk of mullein
shaped like a what's-the-word-for
a tower of terraced bells, that's it,
a carillon! A carillon ringing
its mute changes of pollen into a past
we must be about to enter,
the road's so stained by the yellow
light (same yellow as the tiny
mullein flowers) we shared
when we were imminent.

Bầu trời hát



Bầu trời hát

Denise Duhamel [1961]

Bầu trời hát bằng vô khối cách
Mặt trời, trăng. Trăng, quả đất. Sao, ao ước, bằng cả chúng mình.
Đêm mình đánh thức mấy bài hát kia
lòng vòng toàn nốt nhạc, toàn chuông ngân
rộn đất, rộn Thổ tinh, Ái tinh Venus.
Hỏa tinh cũng nghe thấy hát, vừa lạnh
vừa lanh lánh sáng. Bỏ lại nhà, phố, đường xá xe cộ,
có lúc bỏ cả mấy sách giáo khoa, mấy tấm bản đồ, dặt mắt ếch giương
ngỡ như tức tốc. ĐTTNLCT:
Đứa Tử Tế Nào Làm Chả Tốt. Bọn mình biết cách
âm thanh nào róng lên trong khuông sách nhạc nào.
Tai bọn mình, những quãng trầm, vách đá lởm chởm rung
trong những đại dương nho nhỏ, vừa làm cho chúng tớ cân bằng
vừa kết vèo nhịp phách. Nghe khác gì thìa rĩa
táp loong coong miệng cốc nước, rượu,
mấy vì tinh tú hát trên trời. Chẳng khác nào bọn mình xoay mặt
ì oạp sóng vỗ vào nỗi đau, hệt như
chẳng mảnh tình nào với nhau, chúng mình choáng trong mấy nhịp
xoáy âm thanh lôi tuột, vút lên,
cắt ngọt, phía hoan ca.

Người dịch: Hà Lập Nhân

The Sky sings

Denise Duhamel [1961]

The sky sings in plurals.
Sun, moon. Moon, earth. Star, wish, and us.
At night we wake to these songs
which circle like whole notes, whole rings
around the earth, around Saturn, and Venus.
Mars, we hear this singing, half cold
and half light. Beyond buildings, beyond traffic,
sometimes beyond text books or maps, all eyes raise
seemingly at once. EGBDF:
Every Good Boy Does Fine. This was the way we learned
what sounds rested on what lines of our music books.
Our ears, bass clefs, trembling cliffs
with small oceans inside, keep our balance
and ping with this cadence. Like spoons
tapping on glasses of water, on glasses of wine,
the stars sing in the sky. So even when we pull away
like receding waves to look at our sorrow, to look
without love at each other, we are struck by the curve
of these sounds which pull us, rising, always
reaping, always towards joy.

Thứ Tư, 29 tháng 1, 2014

Vời trông (I)




Vời trông (I)

David Starkey

Mấy đứa bọn ta đẻ ra để vời trông
Từng mảnh váy tả tơi vương sàn nhảy,
Bọn ta ngóng hở, hở thêm nhiều nữa.
Khi mũi khoan bập vào thớ gỗ
Bọn ta biết cây dầm này gớm đấy
Nhưng không phải không thể thọc khoan.

Bọn ta thấy nhiều thứ tương đương
Trong vạn vật thật là ý tứ: rượu rum nhỏ bơ nóng dậy vị bánh bí ngô
Làm bọn ta nhớ đến lúc mặt trời hừng tháng Một
Hiếm khi bọn ta bị chửi mắng: thường thì mấy mẹ
e hèm, rồi cuối cùng cũng hòa cả làng.

Với bọn ta nhạc rốc dội thùng thùng: đã lắm Joe Strummer tru
kêu đoàn kết giai tầng, Exene hú gợi tình nồng thắm,
thỉnh thoảng
cháy bùng bùng.   

Một bé gào hệt dàn còi tàu rú ngàn bánh sắt rền

Lơ lửng trên mũi gươm bọn ta tụ bạ thành đàn   
với chính lũ tấn công:
Hỏi gươm kia đâm được cái gì?

Cả lũ cháu con ta phát điên vì thói lạc quan đắng ngoét-
cười khẩy bọn ta với người tình và bạn bầy chúng nó –
sao ta có thể phát cuồng lũ nớ?

Lũ nớ máu thịt ta, món quà gởi trả
hoàn vũ từ tâm, đám bụi tinh vân
cho được sống
ân huệ ta
phần thưởng lũ ta.

Người dịch: Hà Lập Nhân


Hope

David Starkey

Some of us are born to hope.

When the dress falls apart on the dance floor,
we understand we’ve been needing to show more skin.

When the drill bit snaps off half-way through the job,
we know that particular beam
was not meant for holes.

We see resemblances
in all things pleasant: hot buttered rum tastes like pumpkin pie,
which reminds us of our favorite November sunrise.

Rarely are we outraged: most likely, as our mothers
foretold, it will all come out in the wash.

To us, even punk rock is joyful music: Joe Strummer yowling
about class solidarity, Exene howling about how good it feels,
sometimes,
to be burned.

A wawling baby sounds like punk rock’s greatest hits.

Held up at knife-point, we are gregarious
with our assailants:
What could it hurt?

And though our children resent our relentless optimism—
sniggering at us to their lovers and friends—
how could we possibly resent them?

They are our beloved issue, our gift back
to the beneficent universe, our very own stardust
made vital,
our mercy,
our reward.