Ngày lạ
Hà Lập Nhân
ngày lạ
vắng gió
lũ chim trên
lùm cây bên phố
xoãi chân ngủ quên
xoãi chân ngủ quên
xòe vài lông
cánh đỏ
phẩy nhẹ
những đốm mắt ướt đen tròn
chớp chậm
chớp chậm
lắc chiếc mỏ
thon mép vàng
thoang thoảng
hót khẽ một giấc mơ buổi sáng
mấy tia nắng
gầy lách cánh tay dài
qua khe cửa
ném vài bông sắc trắng
đùa chiếc
gương trên bức tường hồng nhạt
rủ nhau chum
chúm miệng cười
ngày lạ
nắng khan soi
tỏ gương mặt dấu vực sâu
trong những
nét trẻ thơ
phơn phớt
hồng
mắt long lanh
thở nhẹ khẽ rung mấy quầng sáng mơ hồ
môi tươi lơ
đãng cười
ngước nhìn
trời
hái vài ánh
sao còn vương sương lạnh
xòe bàn tay
nhỏ vài ngón hồng
sải mấy gang
đo đoạn đường đã kịp bước qua
mấy hoang mạc
những luồng
cuộn xoáy mặt trời đỏ ối
thét gào khản
giọng
ngày lạ
sợi sợi bị
cói tở dài
tòng teng mấy
ngày
ong óng mấy
đời
dìn dịn âm ba
không lời
kẻ tiên tri
tóc xõa
ngả ngốn qầng
qầng mây đỏ
khầng khậc từng
cơn gió cười
khung cửi
thời gian
lách cách
dệt cánh đồng
mây bời bời
từng nhịp
cánh
gọi mời
bay đi
ngày lạ
những dãy phố
vắng dài
đóng cửa
đèn vụt tắt
đêm ngã sóng
xoài
mấy dải sương
lạnh ùa về
những nắm tay
bông trắng muốt gõ liên hồi
ngàn con mắt
đêm vắng sao
khe khẽ ru người xưa
những giấc
mộng hoài
ai còn nhớ
bên kia
đã lặng lẽ
trôi qua
biết mấy cuộc
đời nợ nần dang dở
ngày lạ nghe
từng nhịp cười dài
sóng vỗ liên
hồi
gọi mời bước
chân đi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét