Khóc
trước nhà hát lớn
Hà Lập Nhân
một đứa trai
ba mươi hai tuổi mặc quần wrangler cũ ống bó
vải bông thô
nâu khoác chiếc áo nâu tóc xanh rũ rượi
chân tay gầy
ngẳng bụng bẹp mắt buồn ngày ngày vác sách đi thi
có người chị
xanh mắt to mi rợp tóc rêu lướt thướt
thương tình
mỗi sáng đi đưa mỗi chiều đến đón
nắng mai rười
rượi bóng người chị xanh đứng đợi bên cầu
đôi vai xương
xương vương vệt khăn xanh nhẹ làn khói thoảng
vài bông nắng
vờn mấy lọn tóc xanh lất phất đùa trong gió sớm
một dải đời
xanh lướt thướt theo rêu mườn mượt ngòi biếc bích câu
mấy ngón tay
thon nhẹ gạt mấy vệt tóc xõa ngang ánh cười xanh rượi
đưa bàn tay
mềm khẽ chạm sửa chiếc cổ áo gã nhàu trong hơi thở dịu
dải mây bông
trắng xốp vờn qua mấy tàng lá sao đen xanh ngát trên đầu
vài con chim
nhỏ vụt bay khỏi tổ líu lo đón chào ngày lạ
mấy đôi cánh
xanh nhấp nhoáng lao nhanh về phía lưng trời
hun hút cuối
đường gươm dài lóe sáng dáng người thầy trắng
tóc trắng
mày trắng bộ complete trắng chân đi hài trắng
một vầng trán
trắng vần vũ tóc mây bay trắng rợp trời
một đàn hạc
trắng chập chờn đập cánh nhẹ bước theo thầy
một quản bút
dài một chiếc tráp con gỗ đàn hương trắng
giọng thầy
xõa trắng tay gầy vung lên vài tia sét trắng
gã học trò
nâu quần wrangler cũ mặt mày ngời sáng dảo bước theo thầy
một ngày lạ
kia gã học trò nâu quần wrangler cũ
quên người
chị xanh đứng đợi bên cầu quên dòng nước xanh
quên đề bài
khó quên thầy nâng niu tuốt gươm sáng lòa đâm chiếc bụng gầy
những dòng
máu nâu rỉ theo ngòi biếc róc rách bích câu
những dải rêu
mềm đồng thanh bắt nhịp ca bài bích câu
bóng người
chị xanh bóng người thầy trắng hòa vào nước biếc bích câu
chiều chiều
một kẻ quần wrangler cũ đứng khóc trước nhà hát lớn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét