Siren
ngồi bên ghềnh đá
Hà Lập Nhân
siren mắt
biếc ngực gầy môi thơm tay lạnh giọng gió thoảng
ham vui quên
đường về vài vệt nước mắt rớt lanh canh quanh chiếc cổ gầy
ánh mắt lấp
lánh tóc rêu loang loáng khe khẽ nhoẻn cười
vệt sóng miên
man xoãi dài cồn cát xoa nhẹ đôi bàn chân nhỏ không giày
tênh tênh
nhón gót tránh từng ngọn sóng thủy tinh tung bọt biếc xanh
một ngày
tháng ba một kẻ không nhà mặt buồn miệng ngậm đóa phăng phớt tím
xoài chân
trên dải cát vàng cầm nhành phăng khua nước gọi mưa
mấy đám mây
xám thương tình lượn bay vần vũ vài làn sét chớp sáng lòa
nhíu mày
thương siren thương biển mặn một mình côi cút
đổ mưa không
một chút ngừng mưa dầm dề trải mướt đồng rêu óng ả
mặt trời xoãi
tay ngàn tia nắng gầy nhẹ lướt trên mặt biển sáng
bên ghềnh đá
thẫm những lùm bìm bìm hoa tím xõa dài tóc mây bời bời
vài bọng ong
tháng ba vi vu quanh bà ong chúa cặm cụi kết bầy
siren mắt
ngời vung đôi tay lạnh mỏng tang cặp cánh ánh màu hổ phách
khe khẽ mỉm
cười vun vút lao theo bầy ong về mấy đồi hoa tít tắp ven trời
kìa kẻ không
nhà miệng ngậm nhành phăng cọng dài màu hoa phớt tím
tay gầy giang
rộng đập cánh chân gầy nhún nhảy lấy nhịp tung vài bọt sóng
áo cánh lụa
vàng lơ thơ nhẹ bẫng phần phật nhấc kẻ không nhà vút bay
một làn gió
thoảng vương chút phấn ong vàng ánh phơn phớt hương tóc siren
một chiếc dày
nâu bay vèo trong gió chao chao rớt xuống làn nước biếc
siren ngồi
bên ghềnh đá mấy ngón tay gạt nhẹ vài lọn tóc xòa vờn che mắt rợp
vẫy kẻ không
nhà ngậm nhành hoa phăng phớt tím nhè nhẹ đỗ xuống bên mình
một ngày một
tháng một năm cả một đời người lắng nghe giọng ca lảnh lót
siren lặng lẽ
ngồi bên ghềnh đá đưa tay vuốt nhẹ nhành phăng phớt tím
bên tai
thoang thoảng tiếng kẻ không nhà ời ời hời gọi dưới làn nước xanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét