Người
đàn bà uống Vodka một mình
Hà Lập Nhân
mắt to mũi
thon môi nhạt khăn lụa vạn phúc lấm chấm hoa chìm
tự tin sải
chân lách mũi giày tím bước vào quán nhỏ
cười cười
vươn những ngón mềm móng sẫm tươi khẽ nhắc chiếc ghế tre
ánh vàng màu
thời gian nhẹ bẫng chọn chỗ ngồi
một góc phố
quen dải nắng đông rười rượi
một chút
hương vị lạ thoảng làn gió muộn len vào
gần như không
giọng nói hai ngón dài vẫy vẫy
người bồi bàn
trẻ nghiêng nghiêng nhẹ lướt với chiếc khay thiếc chạm hoa văn
vodka, soda,
lọ tiêu, chút muối, vài lát bơ màu mỡ gà viền lớp vỏ nâu sẫm
mỏng tang
ngai ngái vị khói xếp chênh chênh trong chiếc đĩa gốm bát tràng
dòng vodka
nhỏ thẫm trong thoảng vị rêu phương bắc
hai chiếc ly
pha lê lóng lánh lanh canh chạm vài giọt vodka sánh rơi
treo trên nụ
hồng sẫm tím cắm trong chiếc lọ gốm nhỏ ấm màu đất nung
hờ hững đặt
trên mặt bàn phủ khăn gấm vương vài cánh rụng
đôi khi vẳng
nhịp ghế tre kót két sau lưng
tiếng mọt
thời gian gậm nhấm tháng năm dài đã chót bỏ quên
người đàn bà
uống vodka một mình
từng ngụm nhỏ
mắt thoảng chút xa xăm lướt qua những con phố ồn ào
ngoài xa kia
bao dáng hình quen, bao gương mặt lạ
ngoài xa kia
bao cuộc đời bao kẻ cùng sải bước chia tay
chai vodka đã
cạn hai chiếc ly trống không
những lát bơ
màu mỡ gà viền lớp vỏ nâu sẫm còn nguyên
ngoài xa kia
là dải đê dài, chiếc cầu sắt già nua, con sông bời bời réo gọi
người đàn bà
uống vodka một mình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét