Khảo cổ học, nguồn gốc Mã Lai của
người Việt, ngành Đông phương học, tội đồng lõa trong học thuật thực dân, Nho
giáo với tư cách là nền tảng văn hóa Việt…
Tất cả trong hai trang sách của Kim
Định
Le Minh Khai
Người dịch:
Hà Hữu Nga
Một trong những
điều làm cho việc đọc các tác phẩm của triết gia Nam Việt Nam, Kim Định,
trở nên rất thú vị vì
trong đó chứa đầy ý tưởng. Tất
nhiên Kim Định có những ý tưởng
riêng của mình, nhưng để hiểu được những ý tưởng đó, chúng ta cũng cần phải biết rất nhiều về ý
tưởng và hành động của những người khác.
Để ý
thức rõ được điều này, chúng ta
hãy xem những gì ông viết trong hai trang sách Việt
Lý Tố Nguyên của ông. Chủ đề đầu tiên ông chạm vào là khảo cổ học.
Lĩnh vực khảo cổ học bắt đầu tại Việt Nam với công trình của các nhà khảo cổ học
nghiệp dư người Pháp. Trong khi họ rất xứng đáng được tin tưởng vì đi tiên phong trong một lĩnh vực mới, thì
các kỹ thuật của họ theo
tiêu chuẩn hiện nay đôi
khi lại quá thô sơ.
Nói thẳng ra, trong nửa đầu thế
kỷ XX, các học giả như
Madeleine Colani và Henri Mansuy đã đào bới xương cốt lên khỏi mặt đất, đo đạc, rồi sau đó tuyên bố chúng thuộc về một số “chủng tộc” nào đó, chẳng hạn như chủng
"Indonesien" hoặc "Mongoloid".
Những tuyên bố
như vậy góp phần vào cuộc thảo luận mà các nhà sử học và nhân học người Pháp đã
tham gia dựa trên các thông tin văn bản và thông tin dân tộc học
mô tả. Có
các lý thuyết cho
rằng người
Việt (Mongoloid) đã di cư
vào khu vực này từ các nơi ở phương bắc, và có những lý thuyết
khác thì lại cho rằng người Việt là hỗn
hợp của một nhóm (Mongoloid) di cư vào khu vực từ phương
bắc và sau đó hòa
huyết với người bản xứ (Indonesien).
Rồi lại
có những người như Bình
Nguyên Lộc ở Nam Việt Nam
lập luận rằng người Việt là "Mã Lai" đã di cư vào khu vực này trong thời cổ xưa từ dãy Himalaya. Với từ “Mã Lai” ông muốn nói đại khái điều tương tự như những gì các học giả người Pháp gọi là
"Indonesien" - có nghĩa là, ít nhiều cũng giống như những gì ngày nay chúng ta gọi là "Austronesians," - Nam Đảo - một
nhóm các tộc người có liên quan về phương diện ngôn ngữ và văn hóa sống trên
một khu vực rộng lớn của địa cầu từ Tây Nguyên của Việt Nam đến Đài Loan và các đảo Thái Bình Dương.
Kim Định đã không
thực sự nghĩ về
các phát hiện khảo cổ học này
và các
kết luận mà
những người như Nguyên
Bình Lộc đã rút ra từ các phát hiện đó. Trong thực tế, ông đã cáo buộc các học giả như vậy tội đồng lõa trong các dự án thực
dân.
Như ông giải
thích trong Việt Lý Tố Nguyên, các học
giả Pháp như Henri Maspero đã bị ảnh hưởng bởi một ý
thức về tính ưu trội văn hóa và mong muốn thực dân thống trị, cũng
như khi họ đã viết về châu Á,
vì vậy
mà họ miêu tả nó bằng
những khái niệm tiêu cực đến
nỗi những
kẻ bị ách thực dân sẵn sàng chấp
nhận sự thống trị của bọn thực dân (với một ý thức tự ti).
Đây là một lập luận
mà Edward Said có
lẽ sẽ nổi tiếng về tội đồng lõa vì các công trình học thuật (và các công
trình khác) và chủ nghĩa thực
dân một vài năm sau đó trong cuốn Đông
phương học của mình.
Theo Kim Đinh,
các học giả Việt Nam nào đưa ra lý lẽ ủng hộ nguồn gốc “Mã Lai” của người Việt Nam thì đều đồng lõa với hành vi mà các học giả như Maspero đã cam
kết, vì
họ mô tả nguồn gốc người
Việt bằng
các thuật ngữ tiêu cực và thấp
kém.
Kim Định cho
rằng văn hóa “Mã Lai” không hề đóng góp gì cho nền văn hóa Việt, và đặc biệt là đã
không hề đóng góp gì cho tâm hồn người Việt.
Kim Định thực sự
sử dụng thuật ngữ “Mã Lai Á”, quy về quốc gia Malaya / Malaysia, nhưng rõ ràng là ông đã đề cập
đến “Mã Lai” theo nghĩa “Indonesien” hoặc như hiện nay thường nói “Austronesian” - “Nam Đảo”.
Ông còn
cho rằng, nếu nguồn
gốc của người Việt là “Mã Lai”, thì “Thế là giới tân học đã ùa theo mấy nhà khảo cổ, nghĩa là
căn cứ trên mấy nắm xương của người Mã Lai Á, Anh Đô Nê-Diêng đi nhận họ máu
hàng dọc chủng tộc, lẫn hàng ngang văn hóa với mấy thổ dân nầy. Văn minh Mã Lai
Á là cái chi, nó nói lên được những gì với tâm hồn người Việt? Nó giải nghĩa thế
nào cả một khối văn chương bình dân…”
Điều đó cũng có nghĩa là gốc rễ của nền văn minh Việt không có
ý nghĩa gì cả, và đó
chính là điều mà Kim Định cảm thấy rằng các học giả ủng
hộ cho nguồn gốc “Mã Lai” của người Việt đã đồng lõa với
chủ nghĩa thực dân, vì
chỉ những kẻ thực dân mới cố cho rằng người
Việt thấp kém và do đó mới cần có
sự cai trị của chế độ thực
dân, nên họ mới lập luận rằng nguồn gốc của người Việt là
thấp kém, vì theo quan điểm của
Kim Định văn hóa “Mã Lai” không có gì tinh tế cả.
Tuy nhiên, đối
với Kim Định, nguồn gốc Việt
chắc chắn là rất ấn tượng, vì ông cảm thấy rằng nguồn gốc ấy đã được phản ánh trong Ngũ Kinh của “Khổng học”, mà ông cho là đại diện cho văn hóa cội nguồn của người Việt, những người văn minh hóa sớm nhất ở châu Á.
Những ý tưởng mà Kim Định thể hiện ở đây là hấp dẫn. Vài
năm trước khi công bố công trình Đông Phương học của Edward Said đã phổ biến quan niệm cho rằng các tác phẩm học thuật về "Phương
Đông" đã góp phần vào việc tạo ra một diễn ngôn về một phần của thế giới biện
minh thêm cho công cuộc chinh phục và thuộc địa của “phương Tây”, chúng ta thấy rằng Kim Định đã nhận thức rõ về khái niệm này.
Sau đó, cùng với tính
minh bạch của tầm nhìn ấy, chúng ta cũng có thể thấy một ý thức mạnh mẽ của chủ nghĩa dân tộc và chủ
nghĩa vị chủng đã tác động như thế nào đến việc làm méo mó cái nhìn của ông về quá khứ.
Tuy nhiên, chắc chắn ông
đã đem đến cho độc giả của mình rất nhiều điều
để suy ngẫm.
_________________________________
Nguồn: Le Minh Khai, Archaeology, the Mã Lai Origins
of the Việt, Orientalism, Complicity in Colonial Scholarship, Confucianism as
the Foundation of Việt Culture. . . All in Two Pages of a Kim Định Book. Được
đăng trong trang mạng https://leminhkhai.wordpress.com/2015/06/30/archaeology-the-ma-lai-origins-of-the-viet-orientalism-complicity-in-colonial-scholarship-confucianism-as-the-foundation-of-viet-culture-all-in-two-pages-of-a-kim-dinh-book/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét