Giáo sư Nguyễn Hồng Phong – Từ quá khứ tới tương lai*
Hà Hữu Nga
Với Ông, mỗi cộng đồng, mỗi dân tộc
và toàn thể nhân loại vẫn đang đi tới tương lai từ chính quá khứ của mình, vì vậy
trong mỗi sử gia đều có một phần nhà tương lai học, và ngược lại không một nhà
tương lai học nào lại không có tư chất của một sử gia.
Là một nhà sử học, nhưng đối tượng và phương pháp nghiên cứu lịch
sử của Ông không giống bất cứ một nhà sử học nào mà tôi đã đọc và đã biết. Hầu
hết các nhà sử học đều chọn cho mình những sự kiện, những nhân vật, những không
gian, thời gian cụ thể, những chất liệu của quá khứ, và bằng phương pháp lịch sử
phục dựng lại các thời đại đã qua. Còn những đề tài của Ông thì thường có tính
chất chung rộng, ở tầm khái quát hóa và có tính phổ biến. Vì vậy Ông chủ yếu sử
dụng chất liệu tư tưởng và phương pháp logic để nghiên cứu lịch sử trong cấu
trúc tổng thể của nó, nhằm hình dung phần tương lai của chỉnh thể đó.
Đã từ lâu Ông mơ ước có một ngành tương lai học của Việt Nam. Để đặt
nền móng cho ngành tương lai học Việt Nam, Ông đã lập ra Trung tâm Nghiên cứu
và Tư vấn về Phát triển do Ông làm giám đốc. Cùng thời gian này, Ông được phân
công làm chủ nhiệm Chương trình cấp Nhà nước KX-06 về văn hóa, văn minh về sự
phát triển và tiến bộ xã hội. Đây là chương trình nghiên cứu lớn, với 17 đề
tài, bao gồm hầu hết các lĩnh vực khoa học xã hội và nhân văn Việt Nam. Nhưng tầm
vóc của chương trình không chỉ nằm trong số lượng các đề tài với sự tham gia của
hầu hết các nhà khoa học xã hội – nhân văn cỡ lớn của đất nước, mà nó còn phụ
thuộc vào bản lĩnh khoa học, sự hiểu biết sâu sắc của người chủ nhiệm ngay từ
những thao tác khởi đầu, tưởng như đơn giản nhất. Đó là việc định nghĩa, việc
xác định nội hàm các khái niệm quá quen thuộc: văn hóa, văn minh, phát triển,
tiến bộ và các mối quan hệ, liên hệ giữa chúng.
Xưa nay các định nghĩa về văn hóa đều được coi là sản phẩm của con
người. Con người luôn là chủ thể, còn văn hóa luôn là khách thể; mà không hề có
quá trình ngược lại: văn hóa là chủ thể và con người là khách thể, để rồi chính
bản thân văn hóa cũng sáng tạo ra con người ở trình độ làm người cao hơn. Định
nghĩa văn hóa của GS. Nguyễn Hồng Phong đã nhắm đúng vào quá trình tương tác trở
lại của văn hóa đối với con người: văn
hóa là nhân hóa. Với Ông, sợi dây xuyên suốt lịch sử văn minh Việt Nam, đó
là các hình thái nhà nước. Bên cạnh chức năng giai cấp của các hình thái nhà nước
Việt Nam trong lịch sử, Ông đặc biệt đi sâu vào các chức năng xã hội, dân sinh,
văn hóa tư tưởng và giáo dục của các nhà nước này. Ông chia sẻ với chúng tôi về
vai trò quyết định của các hình thái chính trị - nhà nước phương Đông trong lịch
sử văn minh khu vực, trong đó có Việt Nam.
Về vai trò của nhà nước trong xã hội hiện đại, Ông cho rằng nhà nước
sẽ ngày càng yếu đi trong các nước phát triển hay các nền văn minh hậu công
nghiệp vào thế kỷ 21. Ngược lại, trong các nước Thế giới thứ ba đang công nghiệp
hóa thì nhà nước không những không có dấu hiệu suy vong, mà ngày càng trở thành
một loại hình nhà nước đầy tiềm năng, đóng vai trò nổi bật là tác nhân chủ yếu
đẩy mạnh cải cách và phát triển.
Trong những năm gần đây, Ông thường trăn trở nhiều với ý định triển
khai một đề tài nghiên cứu về phương châm phát triển Việt Nam (Philosophy of
Development for Vietnam). Ông cho rằng trong xã hội hiện đại ngày nay, mỗi dân
tộc đều phải xây dựng cho mình một triết lý phát triển. Điều đó trước hết biểu
hiện tinh thần độc lập, tự chủ trong phát triển. Và một điều quan trọng nữa là
nó đánh dấu mức độ phát triển trí tuệ của dân tộc ấy thông qua việc nhận thức
chính mình bằng những phân tích khoa học, để xác định cụ thể đường hướng xây dựng
tương lai.
Nhưng thật bất ngờ, ngày 2-1-1998, Ông đã để lại bao nhiêu công việc
còn đang làm, bao nhiêu dự định phải thực hiện để ra đi mãi mãi khi tri thức
khoa học, trí tuệ và niềm say mê của Ông đã tìm được một mảnh đất lý tưởng là
nghiên cứu phát triển, tiến tới xây dựng ngành tương
lai học Việt Nam. Trong cuộc hành trình khoa học từ quá khứ tới tương lai, Ông
đã không ngừng sáng tạo và đã sáng tạo cho tới tận giờ phút chia tay với cuộc đời.
___________________________
Nguồn: Hà Hữu Nga 1998, Giáo
sư Nguyễn Hồng Phong – Từ quá khứ tới tương lai, Tuổi trẻ Chủ nhật,
11-1-1998. Đăng lại trong Nguyễn Hồng
Phong – Một số công trình nghiên cứu khoa học xã hội và nhân văn, Tập I, Lịch
sử, Nxb. Khoa học Xã hội, Hà Nội 2005, tr. 682-684.
*
Mỗi khi thấy cái ác hoành hành nhân danh văn hóa, văn nghệ, văn học,
...v.v, cào cấu – không bằng hoa hồng, mà bằng móng vuốt của quỉ - vào những
con người, thậm chí cả những người đàn bà như Nhã Thuyên, Nguyễn Thị Bình hiện
giờ, tôi lại nhớ đến những bậc thầy vô cùng đáng kính của tôi, những người suốt
đời chăm bẵm cái thiện như Trần Dần, Nguyễn Hồng Phong, Trần Quốc Vượng,
Thích Viên Thành, và nhiều người khác nữa. Nhưng cũng thật đáng mừng là, trong
cánh rừng bạt ngàn mà các ông cùng bao thế hệ hiền nhân đã góp phần gieo trồng,
giờ đây lại có thêm những loài cây khỏe khoắn như hai người đàn bà đáng nể trọng
kia.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét