Powered By Blogger

Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2018

Georg Trakl nữa 2






Chiều giông bão

Ô thời khắc dáng chiều thậm đỏ!
Lấp lánh bừng bên ngoài cửa sổ
Chùm lá nho bần bật cuộn sắc xanh,
Ẩn những bóng ma run rẩy nép mình.
Bụi
đất múa hôi nồng máng xối.
Lanh canh gió nện rộn ô cửa tối.
Rùng rùng bầy ngựa hoang
Sấm sét bịt bùng chói lòa mây vần vũ.
Nhoang nhoáng mặt gương ao
Nháo nhác lũ mòng biển khóc bên ngoài khung cửa.
Phía đồi bên một kị mã bùng bùng phi ngựa
Bổ nhào vào mấy đám lửa linh sam.
Tiếng
kêu thét vang rền bệnh viện.
Loài chim đêm biếc xanh tao tác.
Trời đêm bỗng bừng lên loang loáng
Ào ào mưa xõa trắng mái nhà.

(Hà Lập Nhân phiên bừa)

Der Gewitterabend

O die roten Abendstunden!
Flimmernd schwankt am offenen Fenster
Weinlaub wirr ins Blau gewunden,
Drinnen nisten Angstgespenster.
Staub tanzt im Gestank der Gossen.
Klirrend stößt der Wind in Scheiben.
Einen Zug von wilden Rossen
Blitze grelle Wolken treiben.
Laut zerspringt der Weiherspiegel.
Möven schrein am Fensterrahmen.
Feuerreiter sprengt vom Hügel
Und zerschellt im Tann zu Flammen.
Kranke kreischen im Spitale.
Bläulich schwirrt der Nacht Gefieder.
Glitzernd braust mit einem Male
Regen auf die Dächer nieder.

Phúc lành

Sải bước bên những người nữ dịu dàng
Sao vẫn vương nét cười gượng gạo:
Những
tháng ngày xao xuyến vọng về.
Hoa anh túc rủ trắng dọc hàng rào trước ngõ.
Bào thai con lớn dần lên theo nhịp tháng ngày
Nho đã ruộm vàng vạt đồi trước cửa.
Ngoài xa kia mặt gương ao lấp lóa

Lưỡi liềm thu xoèn xoẹt trên đồng.
Sương
long lanh treo ngọc trĩu cành,
Những
tán cây rủ thu đỏ rượi.
Ra nghênh đón nữ chủ nhân yêu quí
Một
gã da nâu thô ráp cúi chào.

(Hà Lập Nhân phiên bừa)

Frauensegen

Schreitest unter deinen Frau'n
Und du lächelst oft beklommen:
Sind so bange Tage kommen.
Weiß verblüht der Mohn am Zaun.
Wie dein Leib so schön geschwellt
Golden reift der Wein am Hügel.
Ferne glänzt des Weihers Spiegel
Und die Sense klirrt im Feld.
In den Büschen rollt der Tau,
Rot die Blätter niederfließen.
Seine liebe Frau zu grüßen
Naht ein Mohr dir braun und rauh.
 
Căn phòng trống

Bên cửa sổ, những vồng hoa rực rỡ,
Vẳng tiếng organ âm thanh rộn rã.
Những bóng hình trên tường nhảy múa,
Diệu kỳ sao điệu luân vũ cuồng say.
Bừng sáng bao lùm cây quẫy gió
Bầy muỗi mắt xốn xang thoăn thoắt.
Đồng cỏ ngoài xa tay liềm xoèn xoẹt
Hòa tiếng xoe xoe vòi nước cổ xưa.
Nhịp thở nào mơn trớn làn da?
Hun hút đắm những hồn người rồ dại.
Tít tắp ngoài kia lặng lẽ vô biên
Khu rừng vàng dập dờn trôi chảy mãi.
Những đốm lửa trong ngàn hoa nhấp nháy.
Khuấy hồn điệu luân vũ ngất ngây
Trên nền vàng nghiêng ngả bức tường say.
Một ánh mắt ghé nhìn qua cánh cửa.
Ngọt ngào ngan ngát vị tươi
Mắt bỗng mờ đi lồng ngực rối.
Vầng trán nóng ran
Ngẩng cầu ngàn sao lấp lánh.

(Hà Lập Nhân phiên bừa)

In einem verlassenen Zimmer

Fenster, bunte Blumenbeeten,
Eine Orgel spielt herein.
Schatten tanzen an Tapeten,
Wunderlich ein toller Reihn.

Lichterloh die Büsche wehen
Und ein Schwarm von Mücken schwingt.
Fern im Acker Sensen mähen
Und ein altes Wasser singt.

Wessen Atem kommt mich kosen?
Schwalben irre Zeichen ziehn.
Leise fließt im Grenzenlosen
Dort das goldne Waldland hin.

Flammen flackern in den Beeten.
Wirr verzückt der tolle Reihn
An den gelblichen Tapeten.
Jemand schaut zur Tür herein.
Weihrauch duftet süß und Birne
Und es dämmern Glas und Truh.
Langsam beugt die heiße Stirne
Sich den weißen Sternen zu.

Chạng vạng chiều đông

Tặng Max von Esterle

Bầu trời sầm màu thiếc.
Cắt qua cơn lốc đỏ thét gào
Bầy quạ điên buổi tối đói meo
Trên những khu vườn u buồn xám xịt.

Chùm nắng trong mây lạnh băng chết cóng;
Văng vẳng lời nguyền quỷ dữ Satan
Xoáy tròn những vòng quay găm xuống
Thấp tới bảy lần nào có ít hơn.

Trong rã hủy ngọt ngào cũ nát
Những chiếc mỏ kia cắt xé lặng tờ.
Bao tổ ấm nín thinh hiểm họa cận kề;
Chút sáng lẻ loi trong phòng nhà hát.

Những giáo đường, nhịp cầu, bệnh viện
Bần bật run chạng vạng chiều đông.
Tấm vải trải giường bết máu
Bập bềnh trôi dọc con kênh.

(Hà Lập Nhân phiên bừa)

Winterdämmerung

An Max von Esterle

Schwarze Himmel von Metall.
Kreuz in roten Stürmen wehen
Abends hungertolle Krähen
Über Parken gram und fahl.

Im Gewölk erfriert ein Strahl;
Und vor Satans Flüchen drehen
Jene sich im Kreis und gehen
Nieder siebenfach an Zahl.

In Verfaultem süß und schal
Lautlos ihre Schnäbel mähen.
Häuser dräu’n aus stummen Nähen;
Helle im Theatersaal.

Kirchen, Brücken und Spital
Grauenvoll im Zwielicht stehen.
Blutbefleckte Linnen blähen
Segel sich auf dem Kanal.

Đêm sầu

Khoảng rừng vươn rộng chết thật rồi
Bóng tối um tùm bưng kín lối.
C
hiếc nai run rẩy rời tổ ấm,
Bên dải suối đêm lặng lẽ trôi
Dọc triền dương xỉ xen cổ thạch
Lấp lánh bạc rung lá rối bời.
Bỗng hẻm rừng đen vang tiếng tác
Không lẽ ngàn sao đã tỏa ngời.
Lũng thẫm bóng đêm dường vô tận,
L
ác đác làng bên dải đầm ao,
Ô có thứ gì tuồng lửa ấm.
Chút sáng lập lòe chợt lướt qua.
Trời thẳm tựa hồ đang chuyển động,
Quanh đội quân chim hoang dã bay
Hướng tới những
miền xa hứa hẹn.
Bông sậy quẫy mờ sóng nhấp nhô.

(Hà Lập Nhân phiên bừa)

Melancholie des Abends

Der Wald, der sich verstorben breitet -
Und Schatten sind um ihn, wie Hecken.
Das Wild kommt zitternd aus Verstecken,
Indes ein Bach ganz leise gleitet
Und Farnen folgt und alten Steinen
Und silbern glänzt aus Laubgewinden.
Man hört ihn bald in schwarzen Schlünden -
Vielleicht, daß auch schon Sterne scheinen.
Der dunkle Plan scheint ohne Maßen,
Verstreute Dörfer, Sumpf und Weiher,
Und etwas täuscht dir vor ein Feuer.
Ein kalter Glanz huscht über Straßen.
Am Himmel ahnet man Bewegung,
Ein Heer von wilden Vögeln wandern
Nach jenen Ländern, schönen, andern.
Es steigt und sinkt des Rohres Regung.

Bầy
quạ

Trên góc
tối đen giữa ban trưa
Bầy quạ nhao nhao thảm thiết gào.
Vệt bóng
cả bầy trùm hươu cái
Dường như sầu thảm bủa muôn nơi.
Ô làm sao khuấy khoảng trầm câm nín
Của cánh đồng không choãi ngất ngây,
Tuồng ả nọ vướng lưới tình vây bủa
Văng vẳng bên tai tiếng mè nheo
Kìa một xác thân hương thoang thoảng
Xải cánh cả bầy hướng bắc vụt bay
Rồi mất hút hệt đám tang rước vội
Run rẩy hòa cùng cơn gió ham vui.

(Hà Lập Nhân phiên bừa)

Die Raben

Über den schwarzen Winkel hasten
Am Mittag die Raben mit hartem Schrei.
Ihr Schatten streift an der Hirschkuh vorbei
Und manchmal sieht man sie mürrisch rasten.
O wie sie die braune Stille stören,
In der ein Acker sich verzückt,
Wie ein Weib, das schwere Ahnung berückt,
Und manchmal kann man sie keifen hören
Um ein Aas, das sie irgendwo wittern,
Und plötzlich richten nach Nord sie den Flug
Und schwinden wie ein Leichenzug
In Lüften, die von Wollust zittern.