Powered By Blogger

Thứ Hai, 30 tháng 10, 2017

Thơ T.S. Eliot



Buổi sáng bên cửa sổ

T.S. Eliot

Lách cách tiếng bữa sáng trong căn bếp,
Dọc dài các rìa phố ngổn ngang đổ nát
Ủ rũ những linh hồn con sen giúp việc
Chán ngán chồi lên bên khuôn cổng rêu phong.

Đợt đợt sương nâu phả buốt giá
Những khuôn mặt xoắn từ đáy sâu đường phố,
Tả tơi những váy khố lấm bùn
Một
nụ cười ngu ngơ thoảng trong không khí
Vụt tan biến theo lớp lớp mái nhà.

(Hà Lập Nhân dịch từ nguyên bản tiếng Anh)


Morning at the Window

T.S. Eliot, 1888 - 1965

They are rattling breakfast plates in basement kitchens,          
And along the trampled edges of the street 
I am aware of the damp souls of housemaids             
Sprouting despondently at area gates.         

The brown waves of fog toss up to me                 
Twisted faces from the bottom of the street,             
And tear from a passer-by with muddy skirts             
An aimless smile that hovers in the air         
And vanishes along the level of the roofs.



Helen

T. S. Eliot

Cô giá Helen Slingsby thân thiết,
Trong ngôi nhà nhỏ cạnh trường đấu xảo
Mình cô với bốn người hầu.
Giờ đây cô
đã ra đi, thiên đường lặng thinh một nẻo
Lặng thing tận cuối con đường.
Cửa
đóng theo cài, phu mộ rửa chân
Hắn chợt nhớ ra một điều gì đó
chó được chăm chu đáo từng ly
Rồi con vẹt già ngày sau chết nốt
Trên lò sưởi kia chiếc đồng hồ Dresden vẫn kêu tích tắc
người hầu ngồi bên bàn ăn
Ôm chặt con sen trên đầu gối hắn
Hai kẻ nhân tình thỏa thê chủ vắng.

(Hà Lập Nhân dịch từ nguyên bản tiếng Anh)


Aunt Helen

T.S. Eliot, 1888 - 1965
  
MISS HELEN SLINGSBY was my maiden aunt,
And lived in a small house near a fashionable square
Cared for by servants to the number of four.
Now when she died there was silence in heaven
And silence at her end of the street.
The shutters were drawn and the undertaker wiped his feet—
He was aware that this sort of thing had occurred before.
The dogs were handsomely provided for,
But shortly afterwards the parrot died too.
The Dresden clock continued ticking on the mantelpiece,
And the footman sat upon the dining-table
Holding the second housemaid on his knees—
Who had always been so careful while her mistress lived.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét