Powered By Blogger

Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2018

Thơ Dmitri Stepanov




Đêm

Đêm trùm tán phủ dày dương thế.
Lò sưởi hoàng hôn lạnh cóng tàn tro.
Kìa đã lụi, chút ánh chiều vụt biến,
Biển cả mênh mông đồi núi mờ xa...
Ngày náo động nín dần vào ngưng lặng.
Thanh âm nhòa trong tịch mịch rơi.
Đêm
đăm đắm dõi ta từ cao vợi,
Giăng giăng buông trong suốt bàn tay...
Cánh cửa mở toang,
Ta ngóng đợi người về.
từng đợt hoài nghi xô tràn lớp lớp,
Ô, một ngày cuốn trôi trùng trùng xương cốt...
Tỏa ánh trăng ngời cung điện của ta,
Nhưng kẻ lãng du cơn cuồng phong ấy,
Cuồn cuộn ùa về
Tưới đẫm hương hoa
Xua tan mọi tầm phào nhợt nhạt,
Ta lao đầu, như nhao vào dòng nước, 
Đêm mênh mông thăm thẳm vô biên, 
Ơ, tự do kia đã mất đi và tìm lại một lần!
Dương thế say mê những cơn mơ âm nhạc
Dưới
đồng cỏ đầy sao mở đến không cùng. 
Chúng mình đâu cần bất kỳ ngôn từ hay dấu hiệu,  
Khi đã hòa làm một cùng nhau ... 

(Hà Lập Nhân phiên bừa)  

Ночь

Мир окутала пологом ночь.
Пеплом стынет кострище заката.
Отступая, свет пятится прочь,
За моря и за горы куда-то…
Затихает сумятица дня.
В тишине растворяются звуки.
Ночь глядит с высоты на меня,
Простирая прозрачные руки…
Распахнув настежь створки окна,
Я впущу долгожданную гостью.
И отхлынет сомнений волна,
Что за день перемыла все кости…
Свет луны озарит мой чертог,
А бродяга безудержный ветер,
Что ворвется, как буйный поток,
Напоит ароматом соцветий.
Отогнав всё постылое прочь,
Окунусь с головою, как в воду,
В необъятно безбрежную ночь,
Потеряв и найдя вновь свободу!
Околдован мир музыкой снов
Под просторами звездного луга.
Нам не надо ни знаков, ни слов,
Мы и так понимаем друг друга…

Сuộc hẹn

Chiều buông, sương giăng kín,
Trên bầu trời, một
chùm vàng rực rỡ ngàn sao.
Ngất ngây em, ta tợ trúng yêu ma độc dược.
Giờ em là của ta, và ta thuộc về nhau.
Nào hãy tắt đèn đi, thắp một cây nến mới.
Trên chiếc bàn kia rượu đã tràn ly.
Giờ chỉ có hai ta và ta còn có cả chiều
Ta nâng ly:
-
Nào bên nhau mãi!
dốc cạn...
Cả vị ngọt đôi môi cùng hương hoa thoang thoảng
Tay đan những ngón mềm và cặp mắt long lanh…
Nhưng sao vẫn khát khao dường thiếu vắng!
T
a háo hức vì hạnh phúc phút giây dâng hiến!
Nhưng than ôi, đêm hè bỗng vụt qua chốc lát.
Và bình minh
chia lìa lứa đôi bằng ngàn tia lấp lánh.
Nhưng t
a vẫn một niềm kính tín, cuộc hẹn kia sẽ lại quay về!
Cùng với đức tin, ta mạnh mẽ vô bờ...

(Hà Lập Nhân phiên bừa)


Свидание

Вечерняя пора, укрыто всё туманом,
На небе заблестел звёзд золотистый рой.
Я опьянён тобой, как колдовским дурманом.
Сегодня — ты моя, а я всецело твой.
Давай погасим свет, достань-ка лучше свечи.
Бокалы на столе уже полны вина.
Сегодня только мы, и с нами только вечер.
Я поднимаю тост:
— За нас!
И пью до дна…
Вкус нежных губ твоих и аромат цветочный,
Касанья тонких рук и глаз лучистых блик…
Тебя желанней нет, я знаю это точно!
Я всё готов отдать за счастья краткий миг!
Как жаль, но лета ночь, увы не долго длится.
И всполохом зари нас разлучит рассвет.
Но свято верю я, свиданье повторится!
И верой той живу, и крепче её нет…


Vời trông (II)

Đêm trằn trọc mãi không thể ngủ.
Canh lại tàn canh trân trân khung cửa sổ.
Vời trông tựa một cánh chim rực rỡ,
Trăng bồng bềnh bơi trong trời thẳm.
Kìa có kẻ từng hoan hỉ lắm,
Dù chẳng hề tỏ lộ chút k năng.
Liệu có xứng với niềm hân hoan đó,
Để đêm đêm mong ngóng vời trông?
Đến với ta đi vào lúc tàn canh.  
Đã chẳng còn gì để mong chờ gặp gỡ.
Ơ kìa trời trăng vằng vặc con mắt diệu huyền
Soi tỏ linh hồn, hệt như mắt Chúa!
khi thấu những thâm sâu huyễn mộng,
Cùng
thời khắc con tạo kia đang làm phép lạ!
Mi đến cùng cơn mơ từ tăm tối mịt mù,
Bỗng chốc trở thành hiện thực chốn hư vô...
Hệt ngọn lửa kia mi ấm nồng rực sáng,
Mộng tưởng nữ hoàng của ta mầu nhiệm!
Và cây nến
chao trên bàn bóng thẫm!
vật mạnh sóng xoài bên trái...
Chợt loạn vời trông đôi mắt rỡ
Chút lực mọn này đâu đủ thốt nên câu.
Chỉ còn BIẾT canh tàn biệt ly kề cận...
Chỉ còn TIN được tái ngộ một lần!

(Hà Lập Nhân phiên bừa)


Видение

Ночь опять и опять мне не спится.
Час за часом стою у окна.
Наблюдая, как радужной птицей,
Проплывает по небу луна.
Видно, кто-то долго ворожил,
Проявив не дюжее уменье.
Чем я, счастье, это заслужил,
Каждый вечер ожидать виденья?
Ты ко мне приходишь в поздний час.
Встречи ждать уже совсем немного.
А с небес луны волшебный глаз
Прямо в душу зрит, как око Бога!
И постигнув тайные мечты,
Тот же час творцы свершают чудо!
Ты войдешь, как сон из темноты,
Станешь явью вдруг из ни откуда…
Словно пламя ты — ярка и горяча,
Грёз моих волшебных королева!
И качнется на столе свеча!
И кольнет сильней (чем прежде) слева…
Заворожен взглядом ясных глаз
Я не в силах вымолвить ни слова.
ЗНАЮ близок расставанья час…
ВЕРЮ ты ко мне вернешься снова!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét